Tuesday, November 16, 2010

Hài Kịch Sinh Cung Môn - Tập 03 / Ba Làng

T. Lan ngó xuống mặt bàn,
Thấy tờ giấy đỏ chữ vàng vô duyên.
“Á hà” sách đã đặt tên,
Ngứa mồn Lan mới chê liền một hơi.
Tổ bà cái gã Dân Tiên,
Dốt chi dốt lạ, chắc điên mất rồi.
Đỉnh cao trí tuệ đười ươi,
Bày ra tựa sách lôi thôi, dài thòng.
Dùng trên 10 chữ chưa xong,
Ai mà biết rõ Vương ông mần gì?
Cuộc đời hoạt động cái chi?
Bác bàn “chánh chị” hay đì “chánh em”.
Hoặc là động cỡn lên cơn,
Đi tìm cháu gái “giản đơn” lần mò.
Hoặc là ăn trộm Văn, Thơ,
Có đâu nhiều chữ vẫn bù như không.
Lại còn cái Mẩu ấm ương,
Phải chi chọn đại chữ Hòn cho to.
Những Hòn chuyện của “Bác Hồ”,
To như núi Marx mới “đô” mới hùng.
Hòn thì có cứng, có mềm,
Đủ “size” xử dụng theo từng thời cơ.
Hay là Cục chuyện phứt đi,
Đúng nghề tình báo đứng kề Cục R.
R mà tiếp nối với Ờ,
Thì thôi đúng ngón Vương già của Lan.
Gã kia, ấm ớ Dân Tiên,
Giở trò phản động hổ danh “Bác Hồ”.
Cái gì từng Mẩu tí ti,
Làm sao xứng với suối phè Lê Nin.
Dân Tiên đực mặt, thở than,
Sao em giở chứng bàn ngang hại người.
Cô mà méc để “Bác” hay,
Thì Tiên cũng tố Lan vầy Hồng Phong.
Bây giờ “Bác” đã qua sông,
Thì đôi ta cũng vào trong “ấy… à”.
Con “đường Kách Mệnh” một nhà,
“Kết đoàn” gấp gáp mới là anh em.
Để lâu nguội mất cháo cơm,
“Bác” về bất tử thì chuồn đi đâu?
“Đố mì” ôm ấp nốt “Son”,
Xá chi “mèo mả gà đồng” gặp nhau.

Ba Làng. Oct 24, 2010.

No comments:

Post a Comment