Chủ trương Đại Hán Hủ Nho,
Gây bao tai họa dành cho nước Tầu.
Trước tiên, Chủng Tộc ghét nhau,
Khổ thay dân Hán lại là nạn nhân.
Nước Tầu trăm giống sống chung,
Rõ ràng Ngôn Ngữ các vùng khác nhau.
Bề ngoài Thống Nhất từ lâu,
Bên trong Xung Khắc khơi sâu hận thù.
Văn minh thời đại bây giờ,
Làm sao chấp nhận Hán là “siêu nhân”.
Ngay như nước Mỹ trẻ trung,
Lúc này Tổng Thống là ông Da Mầu.
Thứ hai, dòng Hán thích Trai,
Giết bao bé Gái bi ai khôn cùng.
Khiến cho đời thiếu cân bằng,
Đương nhiên xã hội bất an trường kỳ.
Tật này đốn mạt, u mê,
Bỏ đi mới tránh họa vì bất nhân.
Thứ ba, là chuyện Bất Công,
Tham quan, Lãnh Chúa, mọi miền kêu ca.
Giầu, Nghèo cách biệt quá xa,
Làm sao tránh khỏi căm thù nghiệt oan.
Thứ Tư, đường lối Ngu Dân,
Bạo quyền kiểm soát chẳng còn Tự Do.
Che tai, bịt mắt, chặn mồn,
Cản đường Dân Chủ tiến cùng Năm Châu.
Giữa thời điện toán đuổi nhau,
Làm sao có được phép mầu cản ngăn;
Vài giây Tin gửi tứ phương,
Truyền Thông Đại Chúng không ngừng cạnh tranh.
Thứ năm, giao dịch Ngoại Thương,
Sống bằng Sản Xuất nhiều hàng bán ra.
Lại kềm thấp giá đồng Nguyên,
Mặc cho Đối Tác phàn nàn, kêu la.
Than ôi kinh tế Vĩ Mô,
Dựa vào Ngoại Quốc trở thành thói quen.
Sáu, dùng Vũ Lực hung hăng,
Lúc nào cũng muốn Xâm Lăng Xứ Người.
Ngoại giao hăm dọa nước ngoài,
Biểu dương Độc Đoán ép người, tham lam.
Không cần biết đến Luật Chung.
Chẳng màng Trách Nhiệm An Ninh toàn vùng.
Bảy là Ảo Vọng thổi phồng,
Tự Kiêu kuôn nghĩ là “Ta hơn đời”.
Đụng vào thực tế mới hay,
Rằng “Ta” Lạc Hậu kém người quá xa.
Lại còn Ngoan Cố, gầm ghè,
Nói nhăng, lấp liếm cái ngu của mình.
Đây là bảy điểm vạch trần,
Giúp cho Hoa Lục Chỉnh Đường thoát nguy.
Mác Lê xập tiệm ê chề,
Thay vào Đại Hán có bề toi công.
Ước mong Thế Giới Hòa Bình,
Nâng cao Hiệp Chủng sống chung An Hòa.
Ba Càng. Nov 19, 2010.
No comments:
Post a Comment