GÓP GIÓ
Góp gió từ sông,
Sông Hồng, sông Đuống.
Góp gió từ núi
Trường Sơn qua tới Thất Sơn.
Góp gió từ trời,
Gió lộng từ đất,
Từ lòng mỗi người
Giống giòng cháu chắt Lạc Long.
Góp gió đại lục
Góp gió trùng dương
Góp gió giang sơn
Góp gió dân tộc hào hùng.
Góp gió thành bão
Xé nát cờ Hồng
Trả máu cho dân
Trả búa cho thợ,
Trả liềm cho những ruộng đồng.
Trả Tự Do cho đời
Trả Độc Lập cho nước
Trả quyền dân cho người,
Trả lúa cho những hạt mồ hôi.
Trả nụ cười cho bé
Nằm trong lòng mẹ gầy,
Trả váy cho con gái,
Trả khố cho con trai
Trả hương cho gió
Trả mặt trời cho nắng tinh khôi.
Trả võng cho mẹ già,
Trả điếu cầy cho cha,
Trả Hòa Bình cho xứ sở,
Trả êm ả cho những hàng dừa
Trả tình yêu cho mỗi chúng ta.
LIÊN DAO
Hãy góp một bàn tay,
Lửa thiêng từ tim, óc
Xóa bôi tàn tích ác
Gây chiến tranh tàn khốc lâu dài.
Hãy góp một bàn tay,
Cùng quốc dân vùng dậy
Đập tan đi huyền thoại
“Hồ Chí Minh yêu nước thương nòi.”
Hãy góp một bàn tay,
Làm bó đuốc sáng soi
Mở ngục tù tăm tối
Cho dân mình có được ngày mai.
Hãy góp một bàn tay,
Lật qua trang sử mới
Lấy lại quyền làm người
Tám mươi triệu con dân tiến tới.
Hãy góp sức hôm nay,
Bằng tim óc chân tay
Làm gió bão cuốn trôi
Bạo quyền lang sói tanh hôi.
Hãy góp hết mồ hôi,
Từ đồng lúa, nương khoai
Làm đất nước xanh tươi
Lòng dân vui quên hết đọa đầy.
Hãy góp những tình thương,
Vì đất nước tan hoang
Dựng xây lòng nhân ái
Cờ Tự Do phất phới tung bay.
Hãy góp những con tim,
Cùng sông núi reo vui
Tràn sức sồng miên man,
Vì Dân Chủ nâng cao đời người.
Hãy góp hết các con,
Từ khắp xứ xa xôi
Về với các anh em
Mẹ dang tay ôm ấp, ủi an.
BÌNH DAO
Dân vui thì nước hết buồn
Lúa lên thì đất hết còn có gai
Trời xanh, suờn núi mây trôi
Thuyền ai buông lưới sông dài, sóng êm
Nước ơi, nước đợi gió lên
Đất ơi, đất có chim hiền đậu không
Núi ơi, núi nối ba miền
Sông ơi, sông hãy đợi em xuống đò,
Về đâu cho bằng về nhà,
Thấy vườn rau cải, thấy hoa mướp vàng
Thấy cha, thấy mẹ, thấy em
Thấy anh, thấy chị góp thêm tiếng cười
Xứ mình giặc đã tan rồi
Thắp nhang em vái sao trời thiên ân.
HOAN DAO
Rồng ngắt một đóa hoa mai,
Cài lên mái tóc Tiên dài gió bay.
Hương tình ngây ngất không phai,
Tình yêu sớm nở xuân dài trăm hoa.
Tình yêu từ mẹ từ cha,
Suối tuôn nhân ái chan hòa cỏ cây.
Đất lành chim nghỉ cánh bay,
Từng đôi ríu rít, chung bầy véo von.
Đất linh là Núi có Tiên,
Nước thiêng Rồng ngậm châu phun sáng lòa.
Tình yêu lệ của muôn nhà,
Truyền ra trăm họ vốn là anh em.
BÁO ƠN
Tiên từ trong núi bay qua,
Rồng bơi trên Sóng, hiện ra thành người.
Duyên lành ban xuống ơn Trời,
Rồng Tiên kết hợp xứng đôi hài hòa.
Con từ trong trứng nở ra,
Lập nên tổ quốc, sơn hà từ đây.
Giống giòng truyền xuống đến nay,
Trải qua trăm đắng, nghìn cay nhọc nhằn.
Quật cường là bản tính riêng,
Ngoại xâm, chủ thuyết bạo quyền ắt tan.
Dân ta bao cảnh lầm than,
Cắn răng chịu đựng, bền gan giữ nhà.
Đất mình là nước chúng ta,
Giặc nào nô dịch cũng ra ma bùn.
“Công Cha như Núi Thái Sơn”,
“Nghĩa Mẹ như Nước trong nguồn chảy ra.”
Giữ gìn bờ cõi sơn hà,
Báo ơn Tiên Tổ nước nhà đẹp tươi.
HƯNG DAO
Trồng hoa ta hái lấy hoa,
Cài lên tóc Mẹ, Mẹ già mừng vui.
Con đi, con ở, về đây,
Ngồi trong lòng Mẹ xum vầy ấm êm.
Dạy người ta giữ lấy dân,
Về xây xứ Mẹ bội phần xinh tươi.
Người đi, kẻ ở bồi hồi,
Chung tay dựng lại cuộc đời tự do.
Cài hoa ta kết các hoa,
Hoa vàng, hoa đỏ, hoa nhà, hoa dân.
Hoa lài, hoa huệ thơm hương,
Cài hoa ta kết muôn phương một nhà.
Cài hoa ta kết những hoa,
Kết con, kết cháu gần xa một đoàn.
Kết dân xây dựng giang sơn,
Đứng cùng thế giới chẳng còn lẻ loi.
Cài hoa ta kết muôn hoa,
Kết hoa trên đất chan hòa tình yêu.
Chim bay từ đỉnh núi cao,
Gặp sông sông chảy dạt dào tình thương.
MẸ YÊU
Con của Mẹ, Mẹ của con,
Mẹ sông, Mẹ núi, Mẹ hiền, Mẹ yêu.
Mẹ Tiên xinh đẹp biết bao,
Mẹ đem hơi ấm thổi vào lòng dân.
Mẹ khuyên, Mẹ dậy, Mẹ can,
Mẹ nâng con ngã, Mẹ hàn vết thương.
Mẹ anh, Mẹ chị, Mẹ em,
Mẹ tôi, Mẹ nước, Mẹ dân, Mẹ nhà.
Âu Cơ là Mẹ chúng ta,
Quốc dân là Mẹ đẻ ra Chính Quyền.
Đứng lên hết thẩy dân lành,
Nắm tay Mẹ dắt xóa nhanh hận thù.
Mẹ ta là vừng trăng thu,
Tỏa ra ánh sáng hiền từ tinh khôi.
Mẹ yêu Mẹ của con ơi!
Dang tay ôm cả giống nòi Việt Nam.
KHÚC TIÊU DAO
Ta yêu em tự ngày nào,
Làm sao biết được tại sao thương người.
Em là nắng sớm tinh khôi,
Cho hàng me thả bóng dài thướt tha.
Nhẹ như ngọn gió thổi qua,
Xôn xao lá cỏ, hương hoa mỉm cười.
Bước êm tựa vạt mây trôi,
Cho tà áo trắng bồi hồi nhớ thương.
Em là trăm vạn nẻo đường,
Cho ta vui hưởng tình thương quê mình.
Yêu em từ miệt U Minh,
Qua phà Mỹ Thuận tới kinh Thị Nghè.
Thần Kinh mè xửng gọi về,
Ngọt ngào Bến Ngự trăng thề còn đây.
Lên cao theo làn mây bay,
Quỳnh Lưu là đó bên này Nghệ An.
Bay ra tận ải Nam Quan,
Mơ vừng trăng khuyết chưa tàn đêm vui.
Trở về Hà Nội sớm mai,
Nhị Hà cuốn nước, sóng dài phù sa.
Thương mình mà lại thương ta,
Thương trăm cỏ úa, thương hoa dãi dầu.
Gió đông đã gọi hoa đào,
Quên đi giá lạnh lao xao chim về.
HÒA DAO
Mặt trời chung cho mọi người
Mặt trăng chung cả, cả đời, cả dân
Khí lành chung khắp, khắp miền
Tự do chung cả toàn dân, dân hòa
Bạo quyền cướp lấy của ta
Đứng lên đòi lại gần xa một lòng
Dân quyền xây dựng non sông
Lúa reo trên đất, hoa mừng, mừng vui
Bé thơ thoắt mỉm miệng cười
Mẹ yêu ôm ấp ơn trời, trời cho
Con sinh từ lòng Mẹ ra
Vui cùng đất nước chan hòa tình yêu.
Phi Hồng
California, tháng 12 năm 1991
Trích từ tập BÌNH DAO thơ Phi Hồng
Dân Văn xuất bản 1992
No comments:
Post a Comment